Cây chanh duy nhất còn sót lại sau hè 2009, nho nhỏ xinh xinh nhưng đủ lá để dùng mỗi khi cần và đặc biệt là thơm nức vườn mỗi độ xuân về, Hoa với nhụy vàng cánh trắng muốt mặt trong và tím dịu mặt ngoài. Mỗi buổi sáng khi lên tưới và ngắm cây, những cánh hoa rụng tơi tả xuống sân gạch, thêm vài giọt mưa xuân dịu nhẹ đủ để tỏa hương thơn ngát làm vương vấn lòng cô chủ nhỏ từng giây phút. Nếu ai đã từng một lần thưởng thức hương Chanh chắc chắn cảm nhận được cái mùi hương ngọt ngào đến da diết này.
Sáng nay lên vườn, ngồi ngắm nghía và hít hà mãi không thôi mùi hương dịu ngọt, thấy thiên nhiên sao mà ưu ái con người đến vậy. Những sắc màu đen trắng của cuộc sống ngoài kia không thể nào khỏa lấp được những giây phút bình dị, mộc mạc này. Nhìn trước mắt, thấy mình vẫn còn một khoảng thời gian dài để hưởng thụ, bằng lòng với cuộc sống không phải bon chen, cơm áo gạo tiền. Không phải đối diện với những câu chuyện trắng đen lẫn lộn. Thấy mình may mắn hạnh phúc hơn những người đang vật vã ngoài kia và trân trọng hơn những khoảng lặng yên ả giữa thiên nhiên như thế này.
Và vài câu thơ “Ngẫu hứng”
Quân tử qua thềm có thấy chút vấn vương
Chút mụ mị tím bạc mùa xuân vội
Em tóc xõa trong chiều mưa bối rối
Gửi chút tình theo gió với hoa Chanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét